Bangladesh vừa công bố kế hoạch chi 2,2 tỷ USD để mua 20 máy bay chiến đấu đa năng J-10CE do Tập đoàn Chengdu (Trung Quốc) sản xuất.
Đây là phiên bản xuất khẩu của J-10C – dòng tiêm kích thế hệ 4,5 nổi tiếng với khả năng cơ động cao, tích hợp radar mảng pha điện tử chủ động (AESA), cùng hệ thống điện tử hàng không kỹ thuật số tiên tiến.
Theo các nguồn tin quốc phòng, thương vụ này nằm trong chương trình Forces Goal 2030, kế hoạch dài hạn nhằm hiện đại hóa toàn diện quân đội Bangladesh. Hợp đồng bao gồm cả gói huấn luyện phi công, hậu cần, bảo trì và hỗ trợ kỹ thuật đến năm 2036.
J-10CE sở hữu thiết kế khí động học canard-delta, cho phép tăng độ linh hoạt trong không chiến tầm gần, đồng thời đạt tốc độ tối đa khoảng Mach 2,2.
Radar AESA giúp máy bay có thể theo dõi 10–12 mục tiêu cùng lúc, dẫn bắn cho tên lửa không đối không tầm xa PL-15 và tên lửa tầm ngắn PL-10, giúp J-10CE trở thành đối thủ đáng gờm trong không chiến hiện đại.
Ngoài ra, máy bay có thể mang bom dẫn đường chính xác, tên lửa hành trình tấn công mặt đất và hải quân, biến nó thành nền tảng tấn công đa nhiệm đúng nghĩa.
Với tầm bay trên 1.800 km và khả năng tiếp nhiên liệu trên không, J-10CE giúp không quân Bangladesh mở rộng phạm vi tuần tra, đặc biệt dọc Biển Bengal – nơi có tuyến hàng hải chiến lược và tài nguyên phong phú.
Dự kiến, các phi đội J-10CE sẽ đóng tại hai căn cứ Cox’s Bazar và Barishal, cho phép bao phủ toàn bộ vùng duyên hải phía nam.
Thỏa thuận này không chỉ mang giá trị kỹ thuật, mà còn thể hiện bước đi chiến lược của Dhaka trong việc nâng tầm khả năng phòng thủ quốc gia.
Với J-10CE, Bangladesh có thể thay thế các máy bay F-7BGI và MiG-29UB cũ kỹ, giảm chi phí bảo trì, đồng thời tăng tỷ lệ sẵn sàng chiến đấu.
Từ góc nhìn khu vực, việc Bangladesh tăng cường sức mạnh không quân khiến cán cân chiến lược ở Nam Á có thể thay đổi.
Ấn Độ – nước láng giềng lớn với không quân hùng hậu gồm Rafale và Su-30MKI – chắc chắn sẽ chú ý đến động thái này.
Dù J-10CE không vượt trội hoàn toàn so với các dòng tiêm kích Ấn Độ đang sở hữu, nhưng việc Bangladesh có khả năng phóng tên lửa PL-15 với tầm bắn hơn 150 km đã rút ngắn đáng kể khoảng cách về công nghệ và uy lực chiến đấu.
Ở cấp độ quốc tế, thỏa thuận cũng củng cố quan hệ quốc phòng giữa Bangladesh và Trung Quốc – đối tác truyền thống trong lĩnh vực vũ khí.
Trung Quốc không chỉ cung cấp khí tài, mà còn hỗ trợ đào tạo, chuyển giao công nghệ và hệ thống bảo trì dài hạn, đảm bảo Bangladesh có thể vận hành độc lập.
Tuy nhiên, thương vụ này cũng đặt ra thách thức: từ chi phí vận hành cao, nhu cầu đào tạo nhân sự, đến việc tích hợp J-10CE vào hệ thống chỉ huy, điều khiển và mạng dữ liệu C4I hiện có.
Dẫu vậy, giới phân tích cho rằng đây là khoản đầu tư cần thiết, giúp không quân Bangladesh bước sang giai đoạn tác chiến hiện đại, nơi thông tin, cảm biến và vũ khí thông minh đóng vai trò quyết định.
Bangladesh dự kiến nhận lô J-10CE đầu tiên vào cuối năm 2027, và đến năm 2030, toàn bộ phi đội sẽ đạt khả năng chiến đấu đầy đủ.
Khi đó, quốc gia nhỏ ven Biển Bengal này sẽ sở hữu một trong những lực lượng không quân mạnh nhất khu vực Nam Á – một sự thay đổi mang tính lịch sử đối với chiến lược phòng thủ của Dhaka.
Việt Hùng
Theo Armyrecognition