Dây an toàn buộc vào đâu?

Dây an toàn buộc vào đâu?
4 giờ trướcBài gốc
Nhưng chỉ một chút sau, người vợ cần lấy xe đi chợ. Không để ý đến sợi dây được buộc vào thanh chắn sau xe, cô cứ khởi động chiếc xe và lái ra đường. Sợi dây lập tức bị căng ra và giật tung anh chồng, bay vèo qua mái nhà, vọt tít lên không trung. Nào, trước khi bạn giật mình, hãy để tôi trấn an bạn rằng, chuyện này không hề có thật. Nhưng hẳn ai cũng phải bật cười trước hình ảnh một anh chồng chới với lao qua mái nhà như diễn ảo thuật.
Câu chuyện này, dù sao, cũng đưa ra một thực tế quan trọng. Đó là thực tế về việc chúng ta đặt “điểm tựa an toàn” của mình vào đâu. Vậy sợi dây an toàn của bạn được buộc vào đâu?
Tác giả Susan Taylor, trong đoạn ghi âm Lessons in Living (Những bài học trong sự sống), đã kể rằng một buổi sáng sớm, khi bà còn đang nằm trên giường, thì bỗng một trận động đất xảy ra. Khi ngôi nhà rung lên, bà vội vã lăn ra khỏi giường, cố chạy đến đứng bên dưới khung cửa hình vòm ở hành lang, kinh hoàng quan sát cả ngôi nhà sụp xuống xung quanh. Ở chỗ chiếc giường bà nằm trước đó, bây giờ chẳng còn gì ngoài một đống gạch vụn. Bà mất hết tất cả mọi thứ - mọi cái khuy, mọi cái đĩa, mọi đường khâu trên từng chiếc áo và cả chiếc ô tô.
Susan ngồi thụp xuống, òa khóc trong tối tăm và sợ hãi. Trong ánh sáng lờ mờ của bình minh hắt vào qua những khe gạch, bà vừa khóc vừa kêu ầm lên gọi giúp đỡ.
Khi đã mệt lử, Susan nghĩ có lẽ bà nên lắng nghe xem đội cứu hộ đã đến chưa, thay vì gây ra quá nhiều chấn động như vậy. Thế là bà im lặng và lắng nghe. Trong sự yên tĩnh bao trùm, âm thanh duy nhất mà bà nghe thấy là nhịp đập của chính trái tim mình. Lúc đó, Susan chợt nhận ra rằng ít nhất, bà vẫn còn sống và thật kỳ lạ, là chẳng hề bị thương hay bị đau ở đâu cả.
Susan nghĩ về tình huống của mình. Trong tĩnh lặng, nỗi sợ hãi dường như đã rời bỏ bà và một cảm giác yên bình, hạnh phúc bỗng tràn đến – cảm giác mà bà chưa từng biết trước đây. Đó là một trải nghiệm đã vĩnh viễn thay đổi cuộc sống của bà.
Trong phần sâu thẳm nhất của tâm hồn, Susan nhận ra một sự thật đặc biệt: Bà nhận ra rằng bà chẳng có gì phải sợ cả. Thật kỳ diệu, cho dù bà sẽ được cứu thoát hay không, cho dù sau đó bà còn sống được hay không, bà vẫn cảm thấy rằng mình chẳng có gì để sợ.
Lần đầu tiên trong đời, Susan hiểu rằng, sự đảm bảo thực sự không phụ thuộc vào những thứ mà bà vốn đặt lòng tin của mình vào. Mà nó nằm bên trong mỗi con người. Cũng là lần đầu tiên, Susan biết thế nào là “hài lòng trong mọi hoàn cảnh”. Bà nhận ra, bằng ý thức cơ bản của mình, rằng cho dù bà giàu có hay chỉ vừa đủ sống, thì bằng cách nào đó, rồi bà vẫn sẽ ổn. Bà biết chắc như thế!
Sau đó, Susan viết lại: “Trước trận động đất, tôi đã có rất nhiều thành công, nhưng cuộc sống của tôi lúc nào cũng thấy thiếu cân bằng. Tôi không hạnh phúc vì tôi cứ bám lấy đủ thứ trong cuộc sống và lúc nào cũng muốn có nhiều hơn. Căn nhà, công việc, quần áo, một tình yêu của ai đó – tôi nghĩ đấy là những sợi dây an toàn của mình. Phải chịu một trận động đất và mất tất cả mọi thứ mà mình từng sở hữu, thì tôi mới nhận ra rằng, sợi dây an toàn vốn vẫn luôn ở bên tôi… Đó là sức mạnh bên trong mỗi chúng ta, mà chúng ta có thể dựa vào, dù có chuyện gì xảy ra xung quanh”.
Susan nói bà đã buộc sợi dây an toàn của mình vào những thứ sai lầm. Phải trải qua một tai họa thì bà mới hiểu ra rằng, những thứ đó đều không đáng tin cậy. Nên bà đã thả sợi dây ra và tìm được cảm giác bình yên. Bà thấy rằng, sợi dây an toàn thực sự của mình là sức mạnh ở bên trong – luôn đảm bảo và sẵn sàng.
Sợi dây của bạn đang buộc vào đâu? Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn tìm được đủ can đảm để buông nó ra?
Nguồn SVVN : https://svvn.tienphong.vn/day-an-toan-buoc-vao-dau-post1776434.tpo